Bác sỹ hỏi thăm bệnh nhân:
– Loại thuốc mà tôi kê cho anh công hiệu chứ?
– Ồ, vâng! Cảm ơn bác sỹ đã chạy chữa.
– Thực sự công hiệu phải không?
– Vâng, thuốc rất tốt bác sỹ à!
– Vậy thì tôi phải uống thử xem. Tôi cũng bị đau y hệt như anh.
Bác sỹ hỏi thăm bệnh nhân:
– Loại thuốc mà tôi kê cho anh công hiệu chứ?
– Ồ, vâng! Cảm ơn bác sỹ đã chạy chữa.
– Thực sự công hiệu phải không?
– Vâng, thuốc rất tốt bác sỹ à!
– Vậy thì tôi phải uống thử xem. Tôi cũng bị đau y hệt như anh.
Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.
Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.
Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:
– Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?
Vị đại tá đi một vòng để kiểm tra nhưng không thấy người lính nào trong trại. Một lúc sau, một người lính vội chạy đến, thở hổn hển nói:
– Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ một chút, tôi chạy ra trạm xe buýt nhưng không kịp, tôi đã mướn một chiếc taxi nhưng giữa đường thì bị bể bánh, lúc ấy tôi tìm thấy một trang trại và mua được một con ngựa nhưng chạy một lúc thì nó lăn ra chết, tôi đã phải chạy suốt 10 dặm đường và cuối cùng đã về tới đây.
Vị đại tá tỏ vẻ hoài nghi nhưng biết không làm gì được ông cho anh ta đi. Một lúc sau, thêm 8 người lính xuất hiện trước mặt ông, ông hỏi họ tại sao lại về trễ. Và họ nói y như người lính đầu tiên:
– Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho chúng tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ… Tôi đã phải chạy suốt 10 dặm đường và cuối cùng đã về tới đây.
Vị đại tá nhìn họ đầy ngờ vực nhưng vẫn cho cả bọn đi. đúng lúc này người lính thứ 9 vội chạy tới người đầy mồ hôi.
– Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ một chút, tôi chạy ra trạm xe buýt nhưng không kịp, tôi đã mướn một chiếc taxi nhưng…
– Để tôi đoán coi nào – Vị đại tá cắt ngang – Chiếc xe bị bể bánh phải không?
– Không ạ – Người lính nói – Có quá nhiều con ngựa chết trên đường đi, mất rất nhiều thời gian để vượt qua chúng.
Thương gia nọ có tính hay ghen, đi giao dịch ở đâu cũng đưa vợ theo. Một lần, khi tham gia hội nghị khách hàng tại một tỉnh xa, ông bảo vợ chờ ở khách sạn chừng một tiếng trong lúc mình đi đăng ký với ban tổ chức.
Khi ông chồng đi khỏi, người vợ leo lên giường nằm. Đột nhiên căn phòng rung chuyển ầm ầm như trong cơn động đất vì một chiếc tàu hỏa chạy qua ngay sát cửa sổ và cô ta bị hất tung xuống sàn nhà.
Lúc con tàu chạy qua và căn phòng hết rung chuyển, người vợ leo lên giường ngủ tiếp. Vừa thiu thiu chợt mắt thì một đoàn tàu khác lại ầm ầm chạy qua, hất cô xuống sàn nhà. Sau vài lần như vậy, cô ta cáu lắm bèn gọi điện xuống quầy lễ tân đòi gặp người quản lý khách sạn và chỉ vài phút sau ông ta đã có mặt ở trên phòng.
Khi nghe phàn nàn, ông quản lý tỏ ra ngờ vực. Thấy vậy, cô vợ ông thương gia bảo:
– Đây, ông lên nằm đúng chỗ này này, chỉ tí nữa thôi là ông sẽ bị ném xuống sàn nhà ngay.
Dứt lời, cô ta nằm xích vào trong, lấy chỗ cho người quản lý. Hơi ngại, nhưng vì muốn chứng minh là căn phòng không có vấn đề gì, ông quản lý cũng lên giường nằm. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở và ông thương gia bước vào. Nhìn thấy sự thể, ông tái mặt, rút súng ra và gầm lên:
– Các người đang làm trò gì thế hả?
Người quản lý đáp:
– Thưa ông, có thể là ông không tin nhưng thực sự là tôi đang nằm đây chờ tàu.