Máy giặt của gia đình nọ bị trục trặc. Cô vợ bèn gọi người đến sửa. Vì cô phải đi làm cả ngày nên cô nói dặn người thợ, vốn cũng có quan hệ họ hàng, chỗ để chìa khóa để anh ta tự làm.
– Tôi sẽ để chìa khoá dưới thảm chùi chân. Anh sửa cái máy rửa bát và để hoá đơn lên bệ bếp, và tôi sẽ gửi tiền thanh toán cho anh. À, anh đừng ngại con Bẹc giê của tôi. Nó sẽ không làm phiền anh đâu. Nhưng, dù anh có làm gì thì cũng đừng, với bất kỳ lý do nào, nói chuyện với con vẹt. Tôi nhắc lại, không được nói chuyện với con vẹt!!!
Ngày hôm sau khi người thợ tới, anh ta thấy một con chó to và dữ chưa từng thấy. Nhưng như bà chủ nhà đã nói, con chó chỉ nằm đó trêm tấm thảm xem anh ta làm việc.
Tuy nhiên, con vẹt thì làm anh ta phát điên lên được suốt cả buổi bởi tiếng la hét chửi rủa liên miên của nó.
Cuối cùng, anh thợ không thể chịu được nữa và hét lên:
– Bác sĩ: Tình yêu là căn bệnh, cần chữa trị bệnh nhân bằng chế độ nằm giường.
– Nhà Vật Lý: Sao lại gọi tình yêu là căn bệnh được khi mà nó tiêu hao năng lượng nhiều như thế. Phải gọi tình yêu là hoạt động.
– Nhà Cơ học: Sao lại gọi tình yêu là hoạt ng được, khi mà tổ hợp máy chính vẫn đứng yên?
Phải gọi tình yêu là nghệ thuật.
– Nhà nghiên cứu nghệ thuật: Sao lại gọi tình yêu là nghệ thuật khi mà ai cũng e ngại phô ra cho người khác xem? Phải nói tình yêu là trò gian lận.
– Luật gia: Sao gọi tình yêu là trò gian lận khi mà hai phía đều thỏa mãn. Phải nói tình yêu là hợp đồng sản xuất.
– Nhà doanh nghiệp: Sao lại gọi tình yêu là hợp đồng sản xuất được khi mà chi phí tốn kém nhiều hơn giá trị sản phẩm cuối cùng. Phải nói tình yêu là khoa học.
– Giáo sư: Sao gọi tình yêu là khoa học được khi mà đám sinh viên làm được còn tôi thì không?
Một ông bố gương mẫu được lên phát biểu trước một hội nghị về kinh nghiệm nuôi dạy con tại Mỹ. Ông nói: Tôi không bao giờ đánh con, tất nhiên, trừ trường hợp tự vệ.
*****
Lời của một nhà văn: Giới trẻ bây giờ giống cha ông của chúng ngày trước. Cũng bỏ nhà ra đi, cũng hút thuốc lá và cũng lấy vợ sinh con, chỉ có điều, chúng làm tất cả theo thứ tự ngược lại.
Khi Chúa tạo ra con lừa, Người phán: “Ngươi sẽ làm một con lừa có trí tuệ khiêm tốn, làm việc quần quật từ sáng sớm tới tối mịt, thồ những gánh nặng oằn lưng mà chỉ được ăn cỏ. Bù lại những vất vả đó, ngươi sẽ được sống tới 50 năm”.
Con lừa trả lời:
– Sống như vậy 50 năm thì thật là khốn khổ. Xin Người cho con sống không quá 20 năm thôi.
Chúa chấp thuận ước nguyện của con lừa. Người tiếp tục tạo ra con chó và nói với nó:
– Ngươi sẽ trông coi nơi ở, bảo vệ tài sản của con người, kẻ sẽ coi ngươi là bạn hữu thân thiết nhất. Ngươi sẽ ăn cơm thừa canh cặn của hắn và sống 25 năm.
Con chó đáp:
– Cảm ơn Người! Nhưng sống kiếp con chó trong 25 năm là một hình phạt quá nặng. Xin Chúa cho cuộc đời con chỉ kéo dài dưới 10 năm thôi!
Lời thỉnh nguyện của con chó được chấp nhận. Thế rồi, Chúa tạo ra con khỉ và bảo nó:
– Ngươi sinh ra làm kiếp con khỉ. Ngươi sẽ đánh đu từ cây nọ qua cây kia, hành động như một gã ngốc. Ngươi sẽ có bộ dạng tức cười, chuyên làm trò cười cho thiên hạ. Tuổi thọ của ngươi là 20 năm.
Con khỉ tạ ơn Chúa rồi than thở:
– Cuộc sống như thế kéo dài tới 20 năm thật là một cực hình. Xin người cho con sống 10 năm thôi.
Chúa nhân từ chấp nhận lời thỉnh cầu. Người tiếp tục tạo ra con người rồi phán:
– Ngươi là con người, sinh vật cao cấp duy nhất biết đi trên đôi chân ở trái đất này. Ngươi sẽ sử dụng trí tuệ để làm chủ mọi sinh vật trên thế giới. Ngươi sẽ thống trị địa cầu và thọ 20 năm.
Con người cầu xin:
– Thưa Chúa! Kiếp người 20 năm thật quá ngắn ngủi. Xin Người hãy ban cho con 20 năm mà con lừa đã từ chối, 15 năm mà con chó không chịu nhận và 10 năm con khỉ vứt bỏ.
Thế là, Chúa cho người đàn ông sống 20 năm làm kiếp con người. Kế đó, anh ta lấy vợ và sống 20 năm kiếp con lừa, làm việc quần quật với những gánh nặng trên lưng. Tiếp theo, khi có con, anh phải sống 15 năm kiếp con chó, trông coi nhà cửa và xơi những đồ ăn thừa mà lũ con để lại. 10 năm cuối đời, anh ta sống kiếp con khỉ, hành động như một gã ngốc để mua vui cho lũ cháu.