Chồng của bị cáo trách luật sư: “Ông cam đoan sẽ cãi trắng án cho vợ tôi, thế mà cô ấy lại bị kết án một năm lao động cưỡng bức”.
Luật sư thở dài:
– Nhưng ở phiên tòa bà ấy có để cho tôi nói câu nào đâu!
Chồng của bị cáo trách luật sư: “Ông cam đoan sẽ cãi trắng án cho vợ tôi, thế mà cô ấy lại bị kết án một năm lao động cưỡng bức”.
Luật sư thở dài:
– Nhưng ở phiên tòa bà ấy có để cho tôi nói câu nào đâu!
Nhà sắp có khách, bà vợ hách dịch hỏi ông chồng: “Ông định mặc quần đùi để tiếp khách hay sao?”.
– Tôi muốn để mọi người đều biết, bà đã nuôi tôi thế nào! – Ông chồng hậm hực.
– Nếu vậy – bà vợ nói – ông hãy cởi nốt cả quần đùi ra, cho họ biết là ông có đáng để nuôi không.
Đó là một đêm thật khủng khiếp. Gió thổi cắt da, tuyết rơi dày đặc… Đường phố vắng tanh. Ông chủ tiệm bánh chuẩn bị đóng cửa thì một người đàn ông nhỏ bé lách vào. Ông ta mặc áo ấm, áo mưa, khăn choàng, nhưng vẫn bị ướt lóp ngóp.
– Bán cho tôi hai cái bánh.
– Chỉ hai cái thôi à? – Ông chủ tiệm ngạc nhiên.
– Ừ, hai thôi. Một cho tôi và một cho Sherry.
– Sherry là vợ ông à?
– Chớ anh nói ai? – Người đàn ông gắt gỏng – Chẳng lẽ mẹ tôi lại bắt tôi ra đường trong một đêm như thế này à?
Vợ ở xa nhà gọi điện thoại cho chồng hỏi:
– Anh yêu, con mèo con của chúng ta thế nào rồi?
– Chết rồi!
– Trời! Một tin dữ như thế anh phải nói có đầu có đuôi chứ? Chẳng hạn, anh có thể nói là “Nó trèo lên nóc nhà, không cẩn thận nên rơi xuống đất!”. Rồi sau đó mới từ từ nói: “Nó không còn nữa”. Anh hiểu không?
– Anh hiểu rồi.
– Anh yêu, bây giờ anh cho em biết mẹ em thế nào?
– Mẹ trèo lên nóc nhà..