• Thần hồn nát thần tính


  • Cô bé quàng khăn đỏ

    Cô bé quàng khăn đỏ vào rừng…Cô bé thấy con sói già đang núp trong lùm, cô la lên
    _ Ê Sói Già Ác Độc, ta thấy mi rồi
    Con sói tức giận nhảy ra lùm cậy và chạy mất
    lát sau, cô bé quàng khăn đỏ lại thấy con sói già đang núp núp sau một gốc cây, cô bé lại la lên
    _ Ê! Sói Già Ác Độc, ta thấy mi rồi!
    Con sói nhảy ra khỏi gốc cây và bực bội bỏ chạy đi
    lát sau, cô bé quàng khăn đỏ lại thấy sói đang ngồi hụp sau một bức tường đổ nát, cọ bé lại la lên
    _ Ê Sói Già Ác Độc, ta thấy mi rồi
    Sói già lần này nhảy ra khỏi bức tường và nhìn cô bé quảng khăn đỏ…nó rít lên
    _ Mày có muốn tiêu đời không hả? Sao không để yên cho tao đi “ị” hả?


  • Bệnh di truyền…

    Một người đàn ông đến bác sỹ khám bệnh.

    – Thưa bác sỹ, cái lưng khốn khổ của tôi đau quá.

    Sau khi khám bệnh:

    – Tôi nghĩ là ông bị bệnh di truyền.

    – Bác sỹ nói đúng quá! Kể từ khi tôi bị cái tủ của ông nội tôi để lại đè lên người, lúc nào tôi cũng bị đau lưng.


  • Không cần bánh xe

    Một người để xe ở ngoài sân. Để đề phòng kẻ cắp lấy mất bộ phận gì đó, anh ta dán thông báo.

    Trên tờ giấy ghi: “Thùng xăng không còn giọt nào, các đồng hồ đo đều không có, động cơ đã bị lấy mất”.

    Sáng hôm sau, anh ta ra chỗ để xe thì thấy bánh xe không còn. Bên cạnh tờ thông báo của anh ta có một tờ giấy khác ghi: “Vậy ông còn cần đến bánh xe làm gì?”


  • Ai làm việc nấy

    Buổi sáng, cô vợ gọi điện đến cơ quan cho chồng:

    – Xe máy của em không nổ được. Anh có thể về nhà và sửa cho em được không?

    – Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải thợ sửa xe máy.

    Một lúc sau, cô vợ lại gọi đến:

    – Anh có thể về nhà được không? Đầu video nhà mình tự nhiên lại bị hỏng.

    – Cô nghĩ tôi là ai? Tôi không phải là thợ chữa tivi, video.

    Đến buổi trưa, anh chồng lại nhận được cú điện thoại nữa của cô vợ phàn nàn về cái cửa bị kẹt không khoá được. Và lần này anh ta gào lên:

    – Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là thợ mộc.

    Buổi tối, anh ta đi làm về. Cô vợ kể lại rằng đã nhờ ông hàng xóm chữa giúp tất cả. Anh chồng hỏi:

    – Thế sau khi chữa xong ông ta có đòi công sá gì không?

    – Ông ta đề nghị rằng hoặc là em nấu cho ông ấy một bữa ăn, hoặc là “chiều” ông ta một tí.

    – Thế em đã nấu cho ông ấy ăn món gì? – Anh chồng nhẹ nhàng hỏi.

    Lần này thì đến cô vợ tỏ ra giận dữ:

    – Anh nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là đầu bếp.


  • Phù hợp hoàn cảnh

    Một cô gái tóc vàng bước vào thư viện, nhìn xung quanh, và xếp vào hàng chờ trước quầy đăng ký.

    Đến lượt mình, tóc vàng lớn tiếng nói:

    – Cho tôi một cái bánh hamburger với thịt rán thật lớn, và một ly coca lớn nữa.

    Người thủ thư ngạc nhiên nhìn tóc vàng và thì thầm nói:

    – Thưa cô, đây là thư viện.

    Gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, tóc vàng thì thầm nói nhỏ:

    – Cho tôi một cái bánh hamburger với thịt rán thật lớn, và một ly coca lớn…


  • Thông minh

    Bill và Sharif

    Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: “Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ.”

    “Làm sao anh biết được điều đó hả Bill?” – ngài Sharif hỏi

    “Ô, đơn giản lắm cơ!” – Bill nói – “tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!”. Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta “Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà?”

    “Ah, quá dễ thưa Tổng thống” – Madeleine đáp – “đó chính là tôi!”

    “Tốt lắm Madeleine” Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.

    Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: “Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh?”

    Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. “Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng? Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai?” – “Dĩ nhiên”, Sharif nói, “tôi cho anh 24 giờ đấy”

    Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng – vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói “Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời.” Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.

    “George” – Sartaj nói – “nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông?”

    “Ðơn giản quá”, George trả lời, “đó chính là tôi!”

    “Ô” – thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. “Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez”

    “Không phải, đồ ngốc ạ” – Sharif giận dữ nói – “người đó chính là Madeleine Albright!”


  • Tình cờ

    Tình cờ gặp lại cô bạn cấp hai, chàng tai hớn hở chào hỏi nhưng cô gái ngơ ngác không nhớ ra chàng trai là ai.
    Chàng trai liền bảo:
    – Cậu còn nhớ hồi lớp 7, trong buổi cắm trại có một cậu nhóc thơm trộm cậu, khiến cậu bị mời phụ huynh đến gặp cô giáo không?
    Cô gái đỏ mặt ấp úng:
    – Hóa ra cậu là cậu nhóc…
    Tèo mừng rỡ:
    – Đúng rồi, mình là đứa đi mách lẻo với cô đây!
    – !!!