Tối hôm ấy trên chiếc cầu bắc qua sông Thames, thủ đô Luân Ðôn, có hai người không quen biết nhau: cô gái trẻ và người đàn ông già. Cô gái vò chiếc khăn với vẻ nôn nóng và miệng nói lẩm bẩm thành tiếng:
-Mổi tối thứ năm anh đều đến đây. Ðã 2 năm rồi mình đều gặp anh vào ngày thứ năm, đúng chín giờ tối. Anh chẳng lần nào đến muộn.Vậy mà hôm nay mười giờ mười lăm phút rồi mà chưa thấy anh! Anh không còn yêu mình nữa rồi! Mình còn sống làm gì khi không có anh?!
Cô gái leo qua thành cầu, lao đầu xuống nước. Người đàn ông lạnh lùng đưa mắt nhìn theo thân hình cô gái chìm dần trong làn nước và lắc đầu với vẻ trách móc :
– Ôi, đám trẻ lúc nào cũng nóng vội! Hôm nay mới là ngày thứ tư thôi mà.
Truyện cười
Khó xử
Tiếng điện thoại reng reng, và có người nhấc máy. Giọng nói từ đầu dây bên kia:
“Xin lỗi có phải số 444 444 44 đấy không ạ?”
“Vâng”, người kia đáp.
“Hãy gọi giúp tôi 911 được không. Tôi bị mắc kẹt ngón tay ở điện thoại.”
Những cô gái tóc vàng hoe
Vào một ngày đẹp trời nọ, 80.000 phụ nữ tóc vàng họp mitting trên một sân vận động lớn với chủ đề: “Phụ nữ tóc vàng không phải là những kẻ ngốc nghếch”. Người dẫn chương trình tuyên bố:
– Hôm nay, tất cả chúng ta gặp nhau tại đây để chứng minh cho toàn thế giới thấy rằng phụ nữ tóc vàng không phải là những người kém thông minh. Có ai trong số các bạn đây xung phong làm việc đấy không?
Tức thì một cô gái tóc vàng đứng lên.
Người dẫn chương trình hỏi: “15+15 = ?”
Sau khoảng 10-15 giây, cô gái trả lời: “18”.
Rõ ràng cô ta đã khiến cho mọi người hơi thất vọng. Nhưng 80.000 cô kia liền đồng thanh: ” Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội! ”
– Nào cô hãy cho biết 5+5=?
Sau gần 30 giây suy nghĩ, cô ta trả lời: “15”.
Người dẫn chương trình thở dài, mọi người đều thở dài, cô gái tóc vàng cũng bắt đầu khóc còn tất cả các cô còn lại hô to: “Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội!”.
Sau một thoáng do dự, người dẫn chương trình cũng đồng ý.
– OK, đây là cơ hội cuối cùng, 2+2=?
Cô gái lau nước mắt và sau đúng một phút suy nghĩ, cô ta trả lời “4”.
Trên sân vận động, 80.000 cô gái liền đứng lên la lớn:
– Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội!
Người Mĩ làm cái gì cũng sai
Một người lính Mỹ, phục vụ trong thế chiến II, vừa trở về sau nhiều tuần chiến đấu ác liệt ở biên giới Ðức. Anh ta được thưởng huân chương, và đang trên tàu đi về London. Ðoàn tàu rất đông, vì thế người lính đi suốt dọc toa tầu để tìm một chỗ trống. Chỗ duy nhất chưa có người ngồi sát ngay một quý bà trung niên ăn vận diêm dúa và đang được con chó của bà ta sử dụng. Người lính mệt mỏi hỏi, “Thưa bà, tôi có thể ngồi chỗ đó được không?”. Người phụ nữ Anh nhìn người lính, khịt khịt mũi nói, “Người Mỹ các anh. Anh đúng thuộc loại người thô lỗ. Anh không thấy là con chó nhỏ Fifi của tôi đang ngồi à?”. Người lính bước đi, cố gắng tìm chỗ để nghỉ, nhưng sau khi đi đến cuối đoàn tầu lại phải quay lại đứng trước người phụ nữ với con chó. Một lần nữa, anh ta yêu cầu, “Hãy làm ơn, thưa bà. Tôi có thể ngồi ở đây được không? Tôi đang rất mệt mỏi.” Người phụ nữ Anh nhăn mũi lại, khịt khịt, “Người Mỹ các anh. Anh không những là thô lỗ, mà còn kiêu ngạo nữa. Nghĩ mà xem!”. Người lính không nói gì. Anh ta cúi người, tóm lấy con chó, quẳng nó qua cửa sổ toa tầu rồi ngồi xuống ghế. Người phụ nữ la inh lên, yêu cầu ai đó đến bênh vực bà ta và trừng phạt người lính. Một quý ông người Anh ngồi bên hàng ghế bên kia lên tiếng, “Thưa ngài, ngài biết đấy, người Mỹ các ngài rất hay có thiên hướng làm không đúng sự việc. Các ngài ăn thì dùng nĩa không đúng tay. Các ngài lái ô tô thì không đúng phía trên đường. Và bây giờ, thưa ngài, ngài vừa ném không đúng con chó ra khỏi cửa sổ.”