Một người lính Mỹ, phục vụ trong thế chiến II, vừa trở về sau nhiều tuần chiến đấu ác liệt ở biên giới Ðức. Anh ta được thưởng huân chương, và đang trên tàu đi về London. Ðoàn tàu rất đông, vì thế người lính đi suốt dọc toa tầu để tìm một chỗ trống. Chỗ duy nhất chưa có người ngồi sát ngay một quý bà trung niên ăn vận diêm dúa và đang được con chó của bà ta sử dụng. Người lính mệt mỏi hỏi, “Thưa bà, tôi có thể ngồi chỗ đó được không?”. Người phụ nữ Anh nhìn người lính, khịt khịt mũi nói, “Người Mỹ các anh. Anh đúng thuộc loại người thô lỗ. Anh không thấy là con chó nhỏ Fifi của tôi đang ngồi à?”. Người lính bước đi, cố gắng tìm chỗ để nghỉ, nhưng sau khi đi đến cuối đoàn tầu lại phải quay lại đứng trước người phụ nữ với con chó. Một lần nữa, anh ta yêu cầu, “Hãy làm ơn, thưa bà. Tôi có thể ngồi ở đây được không? Tôi đang rất mệt mỏi.” Người phụ nữ Anh nhăn mũi lại, khịt khịt, “Người Mỹ các anh. Anh không những là thô lỗ, mà còn kiêu ngạo nữa. Nghĩ mà xem!”. Người lính không nói gì. Anh ta cúi người, tóm lấy con chó, quẳng nó qua cửa sổ toa tầu rồi ngồi xuống ghế. Người phụ nữ la inh lên, yêu cầu ai đó đến bênh vực bà ta và trừng phạt người lính. Một quý ông người Anh ngồi bên hàng ghế bên kia lên tiếng, “Thưa ngài, ngài biết đấy, người Mỹ các ngài rất hay có thiên hướng làm không đúng sự việc. Các ngài ăn thì dùng nĩa không đúng tay. Các ngài lái ô tô thì không đúng phía trên đường. Và bây giờ, thưa ngài, ngài vừa ném không đúng con chó ra khỏi cửa sổ.”
Truyện cười
Mơ
Đ� l� một buổi tối m�a đ�ng rất lạnh, ba anh ch�ng v� gia cư ngủ cạnh nhau cho ấm. Buổi s�ng dậy, anh ch�ng b�n tr�i bảo “T�i nằm mơ l� c� ai đ� k�o c�i ‘ấy’ của t�i”. Buổi s�ng dậy, anh ch�ng b�n phải bảo “T�i nằm mơ l� c� ai đ� k�o c�i ‘ấy’ của t�i”. Anh ch�ng ở giữa n�i: “H�m qua t�i nằm mơ đi trượt tuyết”.
Mở hàng
Bác sĩ phụ sản nọ mới khai trương bệnh viện, bạn bè đến chúc mừng hỏi làm ăn thế nào, bác sĩ đáp: “Lần đầu tiên tôi đỡ đẻ cũng xem như tạm được, tuy cả hai mẹ con chết cả nhưng vẫn cứu được ông bố.”
Thú thật
Một giáo sư y khoa đã giảng dạy cho các sinh viên suốt 6 năm học. Sau buổi lễ tốt nghiệp, ông gọi họ lại và bảo: “Các em ạ, giờ đây, khi các em đã học xong rồi thầy muốn nói với các em thêm một điều: Một nửa những cái thầy dạy cho các em là sai. Nhưng vấn đề là thầy không biết đó là nửa nào”.